Học Đại học cũng được
Không học Đại học cũng được
Miễn sao không là “kẻ lười biếng và vô tích sự” là được !
“Bà này, tôi quyết rồi ! Sắp tới bán con bò đi cho thằng Hai đi học Đại học” – Âm thanh phát ra từ một làng quê nghèo …
Cái xóm nghèo ấy có thằng Hai đi học ở tỉnh, sao mà mừng gớm ghiếc đến thế, cả làng tụm lại làm trận ăn mừng thật linh đình.
Ngày cậu Hai lên đường, mang theo bao hoài bão của tuổi trẻ và niềm tự hào của gia đình và dòng họ, cậu khoái trí lắm và cũng rất đỗi tự hào về mình.
Học Đại học ấy thế mà vui, người ta hỏi gì thì bảo học Đại học này, học Đại học kia… cũng lấy làm hãnh diện chứ. Kể ra, cũng thích.
Đấy là cậu Hai của mấy chục năm về trước….
Còn cậu Hai của ngày hôm nay thì lại khác. Ba với má hi vọng cậu đỗ vào trường TOP 1 cơ, phải là number one cơ, mới chịu. Kể ra cũng áp lực ra phết !
Sự thật thì luôn nghiệt ngã và thực tế thì có phần phũ phàng hơn, đại học bây giờ nhan nhản ra ấy mà, tư thục hay công lập – đầy đủ cả.
Chả sợ thất học lang thang nên cái giá trị của bằng đại học bây giờ nó cũng giảm đi đáng kể so với cái thời cậu Hai của mấy chục năm về trước.
Nói thì nói vậy thôi, chứ các bạn trẻ bây giờ vẫn cứ phải cố mà phấn đấu, vào được cái trường “oách một tí” cũng không phải là dễ đâu, nhưng mà nó đáng lắm.
Môi trường học và môi trường sống là vô cùng quan trọng. Điều này thì rõ ràng quá rồi, trong cái môi trường nhiều đứa giỏi nó sẽ khác bọt rất nhiều, nó sẽ khiến mình phải cạnh tranh “khô máu” với những đứa bạn khác, nhiều khi cảm thấy thiếu tự tin là chuyện bình thường.
Vậy nên, còn cố được thì cứ cố gắng đi, ngồi đấy với cái suy nghĩ là mình chả làm được đâu thì đúng rồi đấy, chả bao giờ bạn làm được gì cả.
Cậu Hai đi học được hơn năm thì cũng mon men ra ngoài tìm việc để phụ đỡ ba má, đỡ đần vì nghĩ thương mấy con bò ở nhà, sợ chúng lại bị bán.
Chàng trai trẻ hai mươi tuổi đầu, vẫn còn ngáo ngơ lắm. Nghĩ cũng khổ, ai lần đầu ra đời mà chả thế, nhìn xung quanh, rồi nhìn mãi, nhìn mãi.. cũng không thấy ai quan tâm mình, cậu đành lấy hết can đảm hỏi chuyện.
Ngày hôm ấy cậu nói chuyện với một anh trai rất chững chạc, đang làm kinh doanh, kể ra anh cũng là người tử tế, nhìn cậu Hai tuy vẫn “còn non và xanh” nhưng anh thấy quý cậu nên cũng chia sẻ khá chân thành.
Anh bảo, anh không học đại học. À nhầm, thực tế là có học, nhưng được chừng gần 2 năm thì bỏ dở giữa chừng.
Rồi anh bắt đầu đi học tiếng anh, trong khi các bạn anh – những sinh viên kĩ thuật đang miệt mài bài vở, rồi đồ án các thứ. Anh kể lại lúc đó a thấy cô đơn lắm…
Anh từng là một người tưởng chừng như thầy cô cũng phải bó tay luôn rồi, thiết nghĩ cả đời a sống mãi với kiếp “không ngoại ngữ”.
Sau cái lần chia tay bạn gái đầy cay cú, anh quyết tâm học Tiếng anh bằng được, vì lúc này thời gian rảnh cũng nhiều, và cứ như vậy a cố gắng trong sự quyết tâm cao độ…
Thời gian sau, anh lên giảng viên tiếng anh trước sự ngỡ ngàng của bao người.
Anh là người có ý chí kiên cường, a đọc sách rất nhiều, nhiều lắm. Ngày nào cũng đọc, sáng – chiều – tối… cứ lúc nào rảnh là a lại đọc sách.
Chính vì thế anh đi lên rất nhanh, a đầu tư chứng khoán và bây giờ anh đang có một công việc kinh doanh cũng rất tốt. Anh có thời gian, có tiền bạc, có một cô bạn gái xinh đẹp, hai người họ cùng nhau đi lên. Thực sự là một câu chuyện đẹp…
Sau cuộc trò chuyện đó, lúc đầu cậu Hai cũng ngạc nhiên lắm, nhưng cậu cũng đã thay đổi tư duy dần dần, cậu cũng tham gia vào cộng đồng này – cộng đồng kia, rồi cũng chịu khó mở đầu óc ra để đón nhận thêm những thứ mới lạ, và cậu cũng trở nên yêu sách hơn.
Cậu Hai nhận ra, những người không học đại học mà có được thành công trong sự nghiệp thì đều có ý chí cực kỳ mạnh mẽ và kiên cường.
- Họ có cô đơn không? Có chứ, rất cô đơn ! Trong khi bạn bè cùng trang lứa đi học đại học thì mình đang ở cái xó nào (vì vẫn còn nghèo mà).
- Họ có muốn buông bỏ không? Trời ơi, con người mà, mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc phải yếu lòng chứ…
- Họ có khát khao giàu có không? Đương nhiên rồi, khát khao mạnh mẽ hơn bạn là đằng khác, có như vậy thì người ta mới quyết tâm làm giàu được…
Một ngày nọ, cậu Hai lang thang trên đường, tâm trí đang bộn bề quá. Cậu nhìn vào mấy quán Net bên đường, định bụng vào làm ván Game cho sướng, nhưng lại thôi… Cậu nghĩ: “Đọc sách nhiều vậy mà không biết quý trọng thời gian là sao?!”
Rồi cậu bước tiếp, cậu thấy một thanh niên xăm trổ nhìn khá gớm đang vòi tiền má và dọa đánh chính người đã sinh ra mình, nguyên nhân vì má không đưa tiền cho cậu ta.
Cậu lắc đầu ngao ngán, cậu buông một câu nghe chừng hơi phũ phàng: “đúng là đồ ***”. Kể ra chửi là đúng, thanh niên trai tráng không đỡ đần má mình thì thôi, lại đi làm cái việc bất hiếu như vậy…
Những năm tháng tuổi trẻ, có khi là khủng hoảng ngay ở cái tuổi 20. Cậu đang băn khoăn quá… cậu thấy người ta không học đại học, mà vẫn thành công đấy thôi. Cậu chưa vội kết luận gì, chỉ là khi này, trong đầu cậu nghĩ:
Rốt cuộc thì: học đại học cũng được, không học đại học cũng được, miễn sao không là “kẻ lười biếng và vô tích sự” là được !
Đọc thêm:
- Làm IT có nhất thiết PHẢI HỌC ĐẠI HỌC không?
- 5 việc nên làm khi bước vào Đại học của các tân sinh viên
CTV: Ngọc Bích – Blogchiasekienthuc.com